Thơ: Anh

Cập nhật lúc: 15:11 28/03/2019

Thơ: Anh

1.
Anh gốc cây già cằn cỗi lắm
Chỉ có lá cô đơn rụng xuống tự tình
Em đến rồi đi đừng để lại gì cho ta cả
Nhớ về em là những vòm xanh
...
Biết một mai thực thể già lột xác
Kẻ ngỡ ngàng là riêng anh trước lớp vỏ của riêng mình
Nhựa đắng giữa lòng cây chát đắng
Tan trên môi em quả Lành
Yêu mến ạ

Xin đừng đùa giỡn nữa
Phải vì anh

 Quá ngọt đến rùng mình
 

2
Anh lặn xuống những tầng ngầm của biển
Ở nơi đây biển yên tĩnh hơn nhiều
Trong u ám ngọn đèn anh rọi sáng
Thấy hoang vu
Thấy tiêu điều
Anh trở về rũ sạch phiêu diêu
Một đôi lúc trong tận cùng tiềm thức
Sóng lòng anh nhắc nhở 
Một đôi điều

Trọng Hối